VÅ© Äình Liên - Nhà thÆ¡ trong cốt cách " ông đồ"
Ông được nhiá»u ngưá»i biết đến vá»›i cái tên ký dưới bà i thÆ¡ nổi tiếng ông đồ.
Mỗi năm hoa đà o nở
Lại thấy ông đồ già ...
Theo tôi, nhà phê bình văn há»c Hoà i Thanh, trong cuốn Thi nhân Việt Nam đã có má»™t nháºn xét rất chÃnh xác vá» VÅ© Äình Liên:
... "Từ khi có phong trà o thÆ¡ má»›i ra Ä‘á»i ta đã thấy có thÆ¡ VÅ© Äình Liên trên các báo. Ngưá»i cÅ©ng ca ngợi tình yêu như hầu hết má»i nhà thÆ¡ hồi bấy giá» nhưng hai nguồn thi cảm chÃnh cá»§a ngưá»i là lòng thương ngưá»i và tình hoà i cổ. Ngưá»i thương những kẻ thân tà n ma dại, ngưá»i nhá»› những cảnh cÅ© ngưá»i xưa Có má»™t lần hai ngưá»i cảm hứng ấy đã gặp nhau và đã để lại cho chúng ta má»™t bà i thÆ¡ kiệt tác Ông đồ...
(Hoà i Thanh - Hoà i Chân: Thi nhân Việt Nam, Nxb Văn há»c - Hà Ná»™i, 1992, trang 68-69).
Äúng như ý cá»§a ông Hoà i Thanh nói trên, thương yêu con ngưá»i và hoà i niệm quá khứ là hai nét nổi báºt nhất trong cuá»™c sống và tư duy sáng tác cá»§a VÅ© Äình Liên. Những ngưá»i quen thân ông hẳn không mấy ai quên trong Ä‘á»i thưá»ng VÅ© Äình Liên có những thái độ, cá» chỉ, hà nh động đầy tÃnh nhân ái. Äi đưá»ng gặp má»™t cháu bé mua quà thiếu tiá»n, ông dừng lại móc túi lấy tiá»n trả há»™ cho cháu. Ông thưá»ng nhá» nhẹ nhắc nhở, khuyên răn, dạy bảo các cháu sống quanh ông những Ä‘iá»u hÆ¡n, lẽ thiệt. Có năm ông không ăn Tết vá»›i gia đình mà mang má»™t cặp bánh chưng lên xe hoả ngược Thái Nguyên. Trên tà u và o giao thừa nêm áy ở ga Lưu Xá, khách xuống hết chỉ có má»™t ngưá»i đà n bà điên và ông. Ông giở bánh bóc ra má»i ngưá»i bạn đồng hà nh duy nhất cùng ăn. Lạ lùng thay, bà điên ấy bá»—ng nhiên chợt tỉnh trở thà nh má»™t ngưá»i như bình thưá»ng. Lại má»™t giao thừa khác, ông mang bánh chưng ra má»i má»™t cụ già hà nh khất ở đầu phố cùng ăn. Ông xúc động chảy nước mắt khi nghe tiếng chổi tre quét rác cá»§a các chị công nhân trong đêm lạnh mà nhá»› đến má»™t bà già quét rác chết vùi trong đống rác. Có lần ông ká» Ä‘i từ SÆ¡n Tây vá» qua má»™t nÆ¡i có tên là "Cầu Trò", thấy tên lạ ông má»›i há»i má»™t bà cụ ngưá»i địa phương nghe kể lại chuyện thương tâm cá»§a má»™t ca kỹ Ä‘i hát vá» quá khuya gặp mưa phùn gió bấc vừa đói vừa rét ngưá»i đó đã ngã gục xuống chết cóng ở chá»— nà y, VÅ© Äình Liên xót xa là m má»™t bà i thÆ¡ khóc con ngưá»i xấu số bạc mệnh đó. Có đêm ông còn nằm má»™ng thấy trao đổi thÆ¡ vá»›i ngưá»i nà y. Ngà y còn sống ông hay đến thăm chị VÅ© Mỹ Hằng, con gái độc nhất cá»§a nhà văn VÅ© Trá»ng Phụng ông lững thững ôm cặp Ä‘i bá»™ từ nhà xuống Nhân ChÃnh, thắp hương viếng má»™ ông Phụng, trò chuyện an á»§i chị Hằng rồi lại lững thững ôm cặp vá» chùa Bá»™c, đôi khi tá túc và i bữa cùng ăn cÆ¡m cháy vá»›i vị trụ trì ở đó. Äặc biệt, ông rất quý ngưá»i bạn Ä‘á»i cá»§a ông. Bà chăm sóc ông táºn tình đến ná»—i khi giáºt mình nghÄ© lại chuyện mình "lang thang" đây đó có khi bá» cả những ngà y lá»… lạt tết nhất, ông rất hối háºn. Khi bà mất, ông mang bát hương đến ngay bên cạnh giưá»ng nằm. Ông còn nói vá»›i bạn bè má»™t cách rất chân thà nh: "Bá»n ta phải láºp ra má»™t cái há»™i gá»i là "Há»™i những ngưá»i chồng xám hối'"' (ông dùng tiếng Pháp "assoclation des maris repentants"). Nhân má»™t hôm trò chuyện vá»›i nhà giáo Nguyá»…n Thượng Xứng, bạn cá»§a ông Liên, anh Xứng há»i:
- Ông biết chuyện ông Liên chia buồn với bà Anna, chuyên gia Liên Xô vỠcái vụ ông chồng bà ta mất đột ngột rồi chứ?
- Hình như là một bà i thơ bằng tiếng Pháp phải không?
- Äúng váºy - bà Anna rất giá»i Pháp văn nên ông Liên gá»i bà ấy bà i chia buồn lấy tên là "à votre douleur" (Vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a bà ).
Anh Xứng kể tiếp:
- Khi bà Anna vá» nước bà có hẹn ông Liên năng gá»i thư cho bà nhưng ông vốn đãng trà nên quên mất. Vá» sau nhá»› lại, ông gá»i liá»n mấy lá song có lẽ vì bà Anna không còn ở địa chỉ cÅ© nữa nên không có hồi âm. Ông Liên hối háºn lắm.
Ông là m má»™t bà i thÆ¡ lấy tên là Äà n sếu (hay Háºn dà i) Ä‘au lắm. Khi Ä‘á»c cho bá»n ta nghe, ông còn rÆ¡m rá»›m nước mắt.
Biết ông như váºy cho nên khi các bạn nháºn xét ông là má»™t ngưá»i Ä‘a cảm Ä‘a sầu, Ä‘a tư, Ä‘a lá»±, tôi xin phép chữa lại là "chân cảm, chân sầu, chân tư, chân lá»±" anh thấy có phải không?
Äánh giá như váºy quả không xa sá»± tháºt. Sá»± tháºt ấy lá»™ ra trong sáng tác cá»§a ông, trong Ä‘á»i sống văn há»c cá»§a ông. Äá»c Ông đồ, "Lòng ta là những thà nh quách cÅ©"... có thể thấy rõ Ä‘iá»u đó. Có lần Ä‘i qua hồ Hoà n Kiếm, ông chỉ Tháp Rùa và kể:
- Năm bốn tư (1944) tôi là m việc ở Quy NhÆ¡n, xứ sở cá»§a các Tháp Chà m, tôi đã viết má»™t vở kịch thÆ¡ vá» nà ng Mị ê, vở đã bị thất lạc trong thá»i kỳ kháng chiến, nay chỉ còn nhá»› lõm bõm được mấy câu...
Anh em yêu cầu ông Ä‘á»c - ông lẩm nhẩm nhá»› lai và đá»c:
Trên đưá»ng dà i không má»™t bóng Chà m Ä‘i
Trên bến rá»™ng không má»™t thuyá»n Chà m Ä‘áºu
Không ai nhá»› Mị Ê thương Xạ Äẩu
Cả núi sông cây cá» cÅ©ng hững há»
Chẳng nhớ là sông núi nước Chà m xưa
Chỉ còn lại, than ôi, dãi dầu mưa Rắng
Trên đồi cao ngá»n Tháp Chà m câm lặng
Nghìn muôn năm xây háºn má»™t phương trá»i
Còn Tháp Chà m thương nhớ nước Chà m thôi...
Tất nhiên cảm thức áy, nhân sinh quan ấy ở nhà thÆ¡ có theo thá»i gian mà thay đổi. Mấy năm trước khi trở vá» vá»›i cõi hư huyá»n, ông có trao cho tôi mưá»i bà i thÆ¡ vỠđỠtà i Ông đồ. Dưới má»—i bà i có ghi rõ năm sáng tác và má»—i bà i Ä‘á»u có má»™t nhan Ä‘á»: Ông đồ (Tưởng nhá»›) - 1936; Ông đồ yêu nước - 1977; Ông đồ nhân dân - 1977; Thuá»· chung vá»›i ông đồ - 1974; Ông đồ thống nhất- 1976; Ông đồ XHCN - 1977; Ông đồ mùa xuân cá»™ng sản - 1977; Ông đồ viết bà i ca cá»™ng sản - 1977; Ông đồ quốc tế - 1977; Ông đồ say - 1977.
Mưá»i bà i thÆ¡ nà y tác giả lấy má»™t cái tên chung là "Bản hợp xướng hoà n chỉnh" (tác giả ghi bằng tiếng Pháp: Symphonie achevéc).
Thá»i thÆ¡ má»›i, VÅ© Äình Liên là m thÆ¡ tá»± do. Sau nà y ông sÃnh là m thÆ¡ thất ngôn bát cú. Ngoà i thÆ¡ tiếng ta, ông còn là m thÆ¡ tiếng Pháp, dịch thÆ¡ Pháp. Nhà thÆ¡ Pháp mà ông mê là Bô-Ä‘á»-le (Beaudelaire). Ông thưá»ng đùa coi ông là Bô-Ä‘á»-Liên. Ông đã dịch cả táºp thÆ¡ Bô-Ä‘á»-le ra tiếng Việt Äó là táºp "ác hoa" (Les fleurs du mal). Má»™t nét đặc biệt nổi báºt nữa là ông say văn chương như Ä‘iếu đổ. ở nhà ngưá»i bạn thân cá»§a ông là nhà nhiếp ảnh nổi tiếng Trần Văn Lưu, ông đã thiết kế má»™t cái Ä‘á»n . Păng-tê-ông (Panthéon) để thá» các danh nhân văn há»c như: VÃch-to Huygô (Victor Hugo), Nguyá»…n Du... Ông còn rá»§ mấy anh em lên nhà ông Lưu bà n vá»›i ông Lưu và hoạ sÄ© Bùi Xuân Phái (hai ngưá»i bạn thân cá»§a ông) để cùng nhau thà nh láºp... Viện Hà n lâm Văn há»c.
Há»i ông: Äể là m gì?
Ông đáp: Táºp hợp các tà i năng văn há»c, thúc đẩy sáng tác
- Việc đó là việc của Nhà nước.
Ông ngẩng lên, hơi ngơ ngác:
- Ta là m cÅ©ng được chứ. Bên Pháp có Viện Hà n lâm do hai anh em Gông-cua (Goncourt) sáng láºp đó thôi!
VÅ© Äình Liên là như váºy: đôn háºu, "chất phác", mê đắm. Bá»—ng nhá»› má»™t lần, ông đến nhà ông Trần Văn Lưu ở Hà ng Bông, thấy có treo bức tranh ông đồ do hoạ sÄ© Bùi Xuân Phái xé giấy mà u ghép lại, ông ngồi lùi ra má»™t góc, ngẩn ngÆ¡ ngắm mãi rồi xúc động là m luôn bà i thÆ¡ Ngắm tranh.
Ông đã đi xa mãi mãi nhưng trong lòng bè bạn hình ảnh ông vẫn còn ở lại, hình ảnh một "nhà thơ trong cốt cách ông đồ".
Báo Văn nghệ